Thung lũng thôi hoang vắng

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011
Tả Giàng Phình là tên một bản biên giới nằm trong dãy Phanxipăng, thuộc huyện Sa Pa. Dân tộc chủ yếu sống ở đây là người H’mông và một ít người Dao.

Mặc dù đã xem bộ phim Thung lũng hoang vắng đến ba lần, nhưng đến tận hôm nay tôi mới có dịp đến Tả Giàng Phình. Trước đó, tôi được đọc bài viết đầy cảm xúc của anh Lý Thái Dũng, cameraman của bộ phim về lần đầu đi tới Tả Giàng Phình: “Sương mù mịt, tầm nhìn dưới 20m, 7oC”. Cả đêm đó nằm trên tàu từ Hà Nội đi Lào Cai, tôi đã không khỏi tò mò và tưởng tượng về xã nhỏ từng được anh và đạo diễn Nhuệ Giang chọn làm địa điểm quay bộ phim bảy năm về trước.

Đi thăm Tả Giàng Phình ngoài vợ chồng đạo diễn Nhuệ Giang, quay phim Lý Thái Dũng còn có mười công dân Mỹ, họ là những người nghiên cứu, sinh viên yêu thích và quý mến bộ phim đến thăm lại ngôi trường được chọn làm bối cảnh trong phim và tặng quà cho bà con người H’mông. Cả thảy gồm 16 người vừa đủ chỗ trên bốn chiếc U-oát đời rất cũ, loại xe phù hợp nhất cho những chuyến trekking đường dài.
.
Đường xóc nảy lửa. Ngồi trên xe mà chúng tôi trải qua biết bao cảm giác, từ nín thở mỗi khi xe vượt qua những khúc cua ngoằn ngoèo, thót tim khi xe đi vào những ổ gà đầy bùn đất đến vui sướng khi thấy mình sống sót. Đường đến bản vắng lặng, thảng gặp ít người dân tộc qua lại; đâu đó bắt gặp một con thác nhỏ trong mùa nước cạn.
Tả Giàng Phình là một xã nhỏ thuộc huyện Sa Pa, cách Sa Pa 28km thôi nhưng để đi được đoạn đường đó phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Khi đi được một nửa lộ trình, xe phải nghỉ một chút cho mát máy.
Lúc này tôi mới có dịp được nhìn ngắm khung cảnh hùng vĩ của dãy núi Phanxipăng đã theo chúng tôi suốt chặng đường. Nắng chan hoà vàng rực cả những con đường ngoằn ngoèo phía xa và những thửa ruộng bậc thang trải dài bên sườn núi. Hiếm lắm mới nhìn thấy một ngôi nhà gỗ thấp thoáng.
Đến Tả Giàng Phình lúc này đã gần trưa. Tả Giàng Phình hoang vắng, tĩnh lặng và bình yên, đúng như trên phim và đúng như tôi tưởng tượng. Bụi đường như ngừng bay, lòng người như dịu lại. Nơi đây hoàn toàn biệt lập, các dịch vụ du lịch hầu như không có, thích hợp cho những ai yêu thích du lịch khám phá.
Lác đác vài ngôi nhà trong xã. Đón chúng tôi là những người H’mông xanh, dân tộc sinh sống ở đây. Họ hồn nhiên, mặt ai cũng ửng hồng dưới nắng trong những chiếc váy thêu tay đầy màu sắc.


Chúng tôi đang ở độ cao 1.500m so với mực nước biển. Từ đây có thể nhìn thấy ngọn Ngũ Chỉ Sơn hùng vĩ như áp sát vào xã nhỏ heo hút này. Gọi là Ngũ Chỉ Sơn vì ngọn núi này nhấp nhô như những ngón tay dựng thẳng trên nền trời. Trông thì tưởng là ta đang đứng ngay gần nó thế này nhưng để đến được chân núi phải mất hơn năm giờ đi bộ.
Chúng tôi đến thăm ngôi trường Móng Xoá là ngôi trường trong bộ phim. Trường đã được xây dựng lại, không còn lụp xụp như bảy năm trước. Đạo diễn Nhuệ Giang bồi hồi với lần trở lại này, chị vẫn còn nhớ như in tên của những em bé từng xuất hiện trong bộ phim. Giờ đây chúng đã lớn, có đứa còn bế theo cả con.
Còn quay phim Lý Thái Dũng thì đây là lần thứ ba anh trở lại nơi này, mảnh đất đã rất gắn bó với anh, khiến anh lúc nào cũng nhớ về nó. Những người Mỹ cũng rất xúc động, không ngờ sau ngần ấy thời gian, những người thực hiện bộ phim vẫn còn giữ mối liên lạc với mảnh đất và con người nơi họ từng làm việc. Tất cả gặp nhau trong niềm vui của những người bạn lâu năm gặp lại, trong nỗi nhớ và cả nỗi xúc động. Lúc này, thung lũng đã không còn hoang vắng nữa.

Thuê xe U-oát tại các dịch vụ thuê xe ở Sa Pa lên Tả Giàng Phình mất khoảng 850.000đ/ngày.Tốt nhất nên mang theo đồ ăn vì các dịch vụ du lịch ở đây hầu như không có.

By EmVân Pcworld-com.blogspot.com - Theo Fdlserver
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: , , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn