Những gam màu đắt giá năm 2012

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012


Tất cả làm tôi nhớ tới con đường dài đưa chúng tôi từ Hà Nội tới Phượng Hoàng Cổ Trấn.


Khỏi phải nói, mấy đứa chúng tôi đã hoang mang đến thế nào. Không ai ở đây có khả năng hiểu chúng tôi lấy một lời, dù chỉ để mua một cái bản đồ. Tôi thực sự muốn vứt vào sọt rác tất cả những lời hướng dẫn đầy tính sa-lông trên các trang mạng, nơi người ta nói rằng người Việt Nam ở Nam Ninh nhiều tới mức ai cũng có thể hiểu tiếng Việt. Rất may, cuối cùng chúng tôi tìm được một chàng trai phố cổ qua đây học ngành Đông Y để tiếp nối truyền thống gia đình - dù bản thân cậu không thích. Sau một hồi tranh luận xem có nên thuê taxi chạy đuổi theo đoàn tàu hay không, chúng tôi quyết định mua vé xe khách tới thị trấn kế bên để bắt tàu tới ga Cát Thủ.



Phượng Hoàng Cổ Trấn nhìn trong bản đồ du lịch có vẻ rộng, nhưng đa phần là khu xây dựng sau này để phục vụ du lịch, dù vẫn gắng theo lối kiến trúc cổ. Khu phố chính nhỏ nhắn nằm sát bờ sông, gần cây cầu Hồng Kiều nổi tiếng. Tôi thực sự bất ngờ và có chút hụt hẫng, bởi cái làng nhỏ này không bảng lảng sương khói, không có những con ngõ nhỏ cô tịch, không có tiếng chày đập vải đánh thức mỗi sáng sớm... như trong mấy bài viết và bức hình chúng tôi tham khảo trước khi lên đường. Có thể nó đã từng, nhưng nay, sau những nỗ lực quảng bá nội địa, một phần nhỏ của đất nước gần 1,7 tỷ người này ập về đã đủ lấp kín mọi ngóc ngách. Người ta cứ đi lại nườm nượp từ 5 giờ sáng tới nửa đêm. Tôi đếm khách ngoại quốc chỉ trên đầu ngón tay. Có lẽ chẳng ai đủ kiên nhẫn trải qua một ngày rưỡi đường bộ với đủ loại phương tiện, chỉ để đến thăm thị trấn bé nhỏ này. Họ sẽ chọn Lệ Giang hay Cửu Trại Câu, những cái tên nổi tiếng hơn và hệ thống dịch vụ cũng đầy đủ hơn.




Như bức tranh cổ ẩn dưới lớp màu hiện đại, lúc nào tôi cũng cảm thấy


bên dưới vẻ ồn ào náo nhiệt này là con phố nâu buồn bã...


Tôi lại nhớ tới đám đông tụ tập quanh ban nhạc trẻ với đầy đủ đàn, trống... dưới chân thành. Đối diện họ là người thanh niên mặc áo chàm ngồi kéo đàn nhị, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi cứ ngồi ngẩn ngơ nghe tiếng đàn réo rắt, và ước nếu những đám đông và tiếng ồn xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ dấu xưa xe ngựa và tiếng đàn này, hẳn là hoàn hảo lắm.



Nhưng thôi, nếu không có đám đông kia, chắc gì đã có anh chàng ngồi chơi đàn nhị nơi này.


Theo nguồn

Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: , , , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn