Chuyện tình của mẹ

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012
Suốt buổi tối, con gái uể oải bưng chén cơm. Chưa khi nào mẹ thấy gương mặt con đầy ưu tư như lúc này. Sau nhiều lần gặng hỏi, con mới thủ thỉ: “Ngày đi học mẹ từng yêu ai chưa?”.
- “Con đang để ý ai à?”.

Con gái lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải con. Con chỉ hỏi giúp một người bạn”.

Câu chuyện của cô bạn thân mà con kể khiến mẹ không khỏi giật mình. Ở tuổi 16, bạn con đã có thai với bạn trai cùng lớp. Sau khi đưa cô bạn ấy đi phá thai, cậu bạn học phũ phàng nói lời chia tay. Bạn con đau khổ, hụt hẫng vì mối tình đầu tan vỡ. Con hỏi mẹ có cách nào giúp bạn ấy níu kéo tình yêu không? Mẹ chỉ biết im lặng thở dài.


Ngày còn đi học, mẹ cũng từng vài lần rung động. Mẹ cũng từng khóc vì yêu, từng có những dằng dặc nhớ thương nhưng sau đó, đọng lại trong lòng mẹ vẫn là những kỷ niệm đẹp. Mẹ nhớ như in hình ảnh người trong mộng đầu tiên của mẹ. Đó là thầy giáo dạy toán năm lớp 10. Mỗi ngày, mẹ chỉ mong đến giờ toán để được nhìn thấy thầy giáo trẻ.

Một buổi chiều mưa lất phất, trong khi các bạn lần lượt ra về, mẹ ngồi bơ vơ bên chiếc xe đạp bị hỏng. Thầy giáo trẻ xuất hiện khiến trái tim mẹ đập rạo rực. Thầy cho mẹ quá giang về nhà. Suốt đoạn đường, mẹ ngồi im thin thít sau xe thầy, lòng tràn ngập hạnh phúc. Mẹ chỉ mong sao thầy chạy thật chậm và con đường về nhà thật xa. Có lẽ, thầy giáo phần nào cảm nhận được tình cảm của cô học trò nhỏ. Gần đến nhà, thầy nhìn mẹ mỉm cười trìu mến: “Với em bây giờ, việc học quan trọng hơn mọi thứ…”. Câu nói của thầy đã “kéo” mẹ về với thực tại. Mẹ vẫn âm thầm nhớ thầy, vẫn mong ngóng những giờ thầy đứng lớp. Cuối năm học ấy, có một điều khiến các bạn cùng lớp ngạc nhiên về mẹ, đó là bài kiểm tra môn toán của mẹ đã cải thiện nhiều so với trước đây. Năm học sau, thầy giáo trẻ chuyển trường, từ đó mẹ không còn cơ hội gặp lại thầy nữa.

Năm mẹ học cuối cấp III, lần thứ hai trái tim mẹ rung động. Cậu bạn học cùng lớp có cặp mắt kính lớn với vầng trán rộng, luôn đứng đầu lớp cả việc học lẫn tham gia phong trào đã dần chiếm cảm tình của mẹ. Bạn cũng cảm nhận được tình cảm đặc biệt ấy và đáp trả bằng việc “kèm” thêm các môn tự nhiên cho mẹ. Những ngày đến lớp, hai đứa rủ rỉ chuyện trò. Những buổi tan trường, hai đứa chạy xe chầm chậm trên con đường đầy đá sỏi. Những buổi tối, mẹ thường nằm mơ về cậu bạn đó. Ngày ấy không có điện thoại, không có internet như bây giờ để nhắn tin, chát chít. Ngày ấy, mẹ và cậu bạn trao nhau những lá thư tình qua hộc bàn, qua những câu nói vu vơ lấp lửng… Ngày ấy thiếu nhiều thứ nhưng tình cảm của mẹ và cậu bạn vẫn đong đầy. Cả hai đều tự hứa sẽ cố gắng học để thi vào đại học. Ước mong mẹ sẽ là cô giáo dạy văn, còn bạn sẽ là anh kỹ sư xây dựng đã thôi thúc cả hai phấn đấu. Mẹ không dối con, ngày ấy mẹ cũng có những phút ngã lòng khi để cậu bạn đặt những nụ hôn ngọt ngào trên môi. Mẹ cũng có những lúc ngả vào bờ vai cậu bạn và khóc cười trên bờ vai ấy. Nhưng với tình yêu học trò, cả hai đều tự đặt ra những giới hạn để không bao giờ vượt qua. Sau khi tốt nghiệp, khoảng cách không gian khiến hai người dần xa nhau, nhưng mỗi khi nhớ lại mối tình đầu ấy, hình ảnh con đường đá sỏi với hàng cây rợp mát vẫn in đậm trong tâm trí mẹ.

Con gái ạ! Thi thoảng mẹ giật mình sợ hãi khi nghĩ đến một ngày nào đó con sẽ lầm đường lạc lối như cô bạn trong câu chuyện con kể. Mẹ không bao giờ cấm đoán con chuyện yêu đương khi còn đi học, vì mẹ cũng từng yêu. Nhưng mẹ chỉ mong khi nghe những câu chuyện mẹ kể, con sẽ biết trân trọng giữ gìn tình yêu tuổi mới lớn thật trong sáng, hồn nhiên. Dù mai này mối tình ấy không thành, trong ký ức của con vẫn là những khoảnh khắc đáng nhớ thay cho những dằn vặt đau khổ, tổn thương như cô bạn của con lúc này.

Theo Nguyên Mỹ
PNO
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn