Sáng ngày thứ 3 tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn cao như bầu trời nhưng sức khỏe mình vẫn như dưới lòng đất sâu.
Kệ, còn đi được thì cứ tiến bước kẻo hoài của! Tụi tôi dò trước đường đi nước bước kỹ càng trên bản đồ Wikimapia trên cái Apad Chinà mang theo với sóng wifi của nhà nghỉ, trùm vào người đến những 3 lớp áo và chuẩn bị hành trình cho ngày mới.
Trời rét căm căm, thú vị nhâm nhi ly cà phê... đá (chẹp, chỉ có đá thôi!) buổi sáng, lót lòng bằng món bánh bèo (5K/dĩa) - bún cá ngoài chợ (10K) xong là hai lữ khách lên đường. Sáng đuối, không có sức đạp nổ máy xe nhưng không hề gì, nhờ các anh bên Honda Lead nhồi cho một phát là nổ ngay - Đúng ra thì chuyến này phải đi xe có đề, ha ha...
Ngọn núi Chóp chài nằm ven đường Nguyễn Tất Thành (QL1 cũ) cao chót vót trong bầu trờ âm u nửa như mời gọi, nửa thách thức lòng người. Mình nhủ thầm: Gớm, phải như sức hồi đi chuyến Bình Lập hay Cà Ná... thì mình đã "cạp" Chớp Chài từ ngay bữa đầu tiên chứ không ngã ngựa với cú té "lịch sử" hôm rồi.
Tới đường Mậu Thân rồi ngã 3 lên núi, bọn này cúp tay trái theo đường vào núi, tăng tốc trong cuộc chinh phục lần 2.
Các dốc quanh co, quẹo trái quẹo phải lia lịa nhưng chiếc Win vẫn càn lướt ngọt ngào.
Rút kinh nghiệm lần rồi, mình không dám dừng xe bừa bãi để chộp mấy cái cua dốc "sướng đời" này cho đến khoảng 2/3 đường thì bà xã thấy một nơi thoáng có thể trông xuống phía bên dưới và tương đối bằng phẳng nên kêu tôi dừng lại chụp hình.
Chụp ở đây là chụp lén vì ngay khúc dưới kia đã có lổn ngổn bảng "Khu vực quân sự, cấm chụp ảnh quay phim".
Hic! Với người du khách, đam mê thiên nhiên thì biết nhìn - biết cảm nhận những cái đẹp của khung cảnh tuyệt vời trên cao trong chính đất nước của mình thì không thể bỏ cái việc ghi lại những thời khắc ấn tượng này bằng hình ảnh > Việc cấm khác gì việc "lắc đầu" từ chối chữ du lịch trong khi các ngành khác luôn trân trọng và đề cao kỹ nghệ không khói này. Mà thời nay: người ta xem từ internet bản đồ và ảnh chụp từ vệ tinh, rõ mồn một... thì việc cấm chộp này có quá cổ hủ chăng?
Thôi, cấm thì cấm, tụi này vẫn lén chụp! Bà xã có địa điểm lý tưởng rồi thì móc máy ra "bắn" lia lịa! Còn tôi nhìn con dốc kế tiếp, nhìn khoảng còn lại đường lên đỉnh núi rồi... dụ khị: đi tiếp nghe em?
Khà khà. trrên núi gió lồng lộng trong ngày âm u, đứng phải dang chân cho có thế chứ không thì có thể té ngã. mây lại đen kịch vần vũ, mưa hay sấm sét là pó tay: không có chổ trú. Sức lực lại xi cà que nên "nửa kia" thấy... ghê quá nên từ chối. Dzị thì mình lên một mình vậy, he he...
Lúc này may mắn, chỉ dồn sức đạp một phát thì máy nổ! Vậy là một mình một Win trực chỉ đỉnh núi. Nếu so với các dốc núi ở đây và Bình Lập (Bình lập cao hơn Bình Tiên) thì Chóp Chài này không kém. Thậm chí ở các khúc quanh co cuối cùng thì nhỉnh hơn với các dốc dựng rất cao - được cái là hai bên có các lùm bụi che chắn vực sâu... nhưng phiền toái là những lùm này gây cản trở tầm nhìn, tầm chụp.
Tới khúc quanh của dốc cuối cùng có một khoảnh bằng phẳng để dừng xe - phía trên đầu chừng hơn chục mét là đài phát sóng truyền hình Tuy Hòa với con dốc cuối cùng rất khủng, muốn chộp an toàn thì cuốc bộ, tìm góc nhắm tốt là bấm thôi.
Sờ lên cổ thì trống hoác, chít cha rồi: cái máy ảnh bà xã đang bấm lia lịa bên dưới thì trên này lấy quái gì chụp đây? Thiệt lẩn thẩn vô cùng!
Nhìn qua, ngó lại rồi bước tới bước lui - xuống và bò lên nữa thì đuối quá - bỏ nửa kia ở dưới một mình thì cũng không yên tâm nên sau một hồi nhìm ngắm thỏa thích cảnh vật trong màn sương âm u thì mình trở đầu xe chạy xuống.
Xuống thì phẻ: không cần đạp máy mà cứ thả trớn rồi vô số là nổ ngay, cuối cùng thì cũng thấy "nửa kia" đang đứng bên mép núi, say sưa với cảnh vật.
Lo cũng phải - bà xã 'khoe" liền thành tích: một vết xước dài vì gai rạch trên bắp chân rỉ máu. Cái này do mon men ra hai hòn đá cheo leo phía ngoài, mê mẩn nên chả thấy những cành gai nhọn liễu xung quanh. Thôi, còn đó - không sức mẻ quá lớn là OK rồi. Ở vị trí này có thể nhìn ngắm cảnh quan trọn TP Tuy Hòa với các nóc nhà đo đỏ, phía xa xa là biển - còn núi Nhạn vùi trong sương mù.
Hai đứa ngắm trời ngắm đất đã đời rồi thì chạy xuống vì lạnh quá dù đứa nào cũng quấn kỹ trong 3 cái áo. Chẹp, thiệt là xứ biển nhưng thời tiết kỳ lạ này chả khác gì cao nguyên!
< Trở ra đường cái, tụi tôi tìm đường vào xã An Chấn...
< Cơn mưa bất chợt khiến tụi này tấp vào quán cà phê ven đường liên thôn trú tạm.
Chổ này không có wifi nên tôi tham khảo bằng bản đồ chụp lại và hỏi người dân. Dứt mưa thì lại lên đường.
< Trường tiểu học An Chấn.
< Rẽ vào thôn Mỹ Quang: biển nơi đây thế này...
Mấp mé vài mươi thước ngoài kia là các thuyền chài đậu rải rác - cách vài cây số phía Nam là Hòn Chùa với bãi cát vàng trông rất đã, cạnh đó là Hòn Than, Hòn Dứa.
Người dân cho biết chi phí tàu chở ra Hòn Chùa là 200K (hai người), được chứ nhỉ?
Rời nơi này, tụi tôi theo đường liên thôn đi Mũi Yến...
< Hỏi đường các bé...
Chợ Yến nằm bên trái đường đi, do khá trưa nên chợ thưa người rồi.
Đoạn đường từ chợ Yến chia làm 2 ngã: đi thẳng là theo hướng cầu gỗ An Hải, nếu quẹo phải là ra ven biển. Tụi này quẹo phải chạy một hồi đến ngã 3 thứ hai - Hỏi các bé thì biết được là quẹo phải ra Mũi Yến, quẹo trái là bãi Phú Thường - Hai nơi mà tụi này đã ngắm nghía kỹ càng trước khi đi.
< Thành quả lớn nhất của chuyến đi là đây: Mũi Yến kia rồi!
Qua một con dốc nhỏ thì tụi này đậu ngay đỉnh một quả đồi thấp ngay mũi biển, Mũi Yến đây rồi.
Nơi này có đình thờ cá ông nhưng của đóng then cài. Phía trước liền bên là mái tôn lớn che phủ khoảnh sân rộng với nền ráng xi măng. Mửng này cắm trại ở lại vài ngày là tuyệt cú mèo đây!
Lúc tụi tôi đến có ba thanh niên trẻ tuổi ngồi bệt dưới đất lai lai chai rượu trăng với ít khô cá biển. Gió lồng lộng lay động rào rạt những hàng cây xanh chung quanh, nhâm nhi vài ly xem ra thú vị vô cùng.
Pha trò, cười nói vài câu với nhóm bạn trẻ - tụi tôi ra mé ghềnh, nơi có những cái mộ kỳ lạ hình chữ O. Hay thật, xưa giờ mới thấy được những ngôi mộ có hình dạng kỳ lạ này - chả biết mộ người hay mộ cá Ông. Nhưng mộ ai thì mộ, trước sau gì con người cũng theo nhau vào đó, trở về với cát bụi thì việc gì phải ngại ngần nhỉ?
Sóng ì ầm vào bãi biển phía dưới kia - cách bờ khoảng trăm mét là hai hòn đảo đá đen sừng sừng nhô lên bầu trời. Từ bãi Tuy Hòa nhìn lại đây thì ta thấy hòn này giống như cái vây lưng không lồ của cá mập. Không chần chờ gì, tụi tôi bỏ lại túi xách hành lý rồi theo triền đá đi xuống phía dưới.
Nước biển trong vắt vổ tung tóe vào bãi đá đẹo mê hồn. Ở đây có những vũng nước biển với đá che chắn xung quanh, có thể tắm được đấy.
< Bên kia bãi đá Mũi Yến ở phía Nam là bãi cát của thôn Yến.
Nơi này có thể gởi xe tạm ở nhà dân rồi nhào xuống biển. Nếu xe cũ và không có ai thì vứt tạm ở đó cũng không sao.
Bạn xem
vị trí địa điểm này trên Wikimapia tại đây>
Còn tiếp
Điền Gia Dũng
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn